DƯƠNG TỬ A
Trú quán: Uông Bí, Quảng Ninh
Giải Nhì (không có giải Nhất) cuộc thi Sáng tác Văn học trẻ (2006 - 2007), Báo Văn nghệ Hạ Long; Hội VHNT tỉnh Quảng Ninh chùm thơ 3 bài: Những con rùa đá trong văn miếu;
Chùa Đồng; Hồ Soi Gương
Chùa Đồng
Tảng đá ký ức sùi raQuá khứ tái sinh tầng tầng trầm tích
Độ cao hơn nghìn mét
Hiện ra mong manh chiếc áo trắng vắt trên đầu.
Thoát ly tất cả, nguyên vẹn như sự thật
Hoá mình trong hình hài trinh nữ
có đôi mắt nhìn trong suốt
Thơ thới ngắm nhân gian...
Không chào đón ầm ã
không dửng dưng
không dạt dào xúc cảm
Thâm trầm đi vào tâm linh...
Ta mải miết trên đường trở tìm nguồn cội
Chợt sững sờ
Kẽ đá
Một nhành xuân...
..............................................................
Những con rùa đá trong Văn Miếu
Ký thác hồn thời đại vào từng nét chạm khắc
Người nghệ sỹ xưa trăn trở điều gì?
Mà dáng rùa đá mỗi con một thế
Con vươn cao cổ kiêu hãnh, con cúi rạp cổ như muốn tự giấu mình.
Những con rùa đá phương Nam
Những con rùa đá phương Bắc
Ngàn năm lặng im, hay ngàn năm hát ca
Hoang điệu riêng của đá?...
Giương tấm lưng vạm vỡ nỗi niềm thời đại
Chiếc thuyền thế hệ
Hằn vết thời gian.
Chậm chạp như rùa!
Những con rùa sinh ra từ đôi tay người nghệ sỹ làm sao đi được?
Những người nghệ sỹ xưa sao không tạo ra những dáng rùa
đều có chiếc cổ vươn cao kiêu hãnh?
hay đều rạp cúi theo cùng một mẫu khuôn?
Đưa mắt dõi theo từng nét chạm khắc
Chạm ánh mắt rùa rỏ máu khóc
Thương tiếc tài hoa!
................................................................................................
Hồ soi gương
Thời gian thả những bước chân hư vô xuống tấm thảm nước
Mặt hồ soi gương sáng lên màu xanh lục của tảo, của rong rêu
Cây si già tham lam cắm rễ tràn lan trên nền xanh huyền hoặc
Gieo vào mặt nước bóng những chiếc lá rùng rùng nở muôn khuôn mặt.
Khối mây xám bồng bềnh nơi đáy nước
mang dáng dấp con thuyền úp ngược
chở quá khứ vượt từng nấc, từng nấc lịch sử
những triều đại vàng son, những triều đại suy tàn.
Đôi mắt chạm hờ mặt nước
gặp đôi mắt chim ngàn năm tìm kiếm trong tán lá
tiếng thơ Xuân Hương thơ thới lượn bay
nghịch trêu hồn sĩ tử ngất ngư say giấc mộng công danh.
Em cất tiếng cười vang thấy bóng mình lồ lộ giữa màu xanh, lắc lư đôi bím tóc, đâu biết nơi mình đang đứng xưa là chốn thâm nghiêm, em không thể biết hành động của em đáng khép tội khi quân.
Bất giác anh bật cười dòng suy tưởng xáo trộn, chúng ta đâu phải của ngàn năm, theo từng thời khắc trôi tiếng cười hai đứa sẽ thuộc về quá vãng.
Làn gió thu bất chợt buông tiếng thở dài muôn lọn sóng xanh phát hào quang lung linh toả ánh vàng ánh bạc.
Lão si cổ thụ giấu chòm râu cứng ngắc
rung rung muôn lá khoe mái đầu xanh.
Đăm đắm nhìn sâu lòng hồ anh thảng thốt giật mình
thấy bóng những câu thơ rùng rùng nở một toà sen
Nhanh hơn ý nghĩ toà sen phủ kín mặt hồ thành cơn lốc xoáy câu hỏi:
Anh, em, bao nhiêu con người, bao nhiêu thế hệ tìm thấy mình trong sóng nước hồ Soi Gương...?
No comments:
Post a Comment