Friday, March 8, 2013

TRẦN ĐỨC ÁI; Chòng chành; Đẹp vô cùng; Em về có lạc lối này, Sông Đà ; Về Thịnh Long , Dì tôi , Vẫn tròn phận dâu

TRẦN ĐỨC ÁI
Quê quán: Ý Yên, Nam Định
Trú quán: Kim Bôi, Hòa Bình
Điện thoại: 01667657401
Nguyên: Nhà giáo,
Kỹ sư lâm nghiệp
Có thơ đăng tải trong nhiều tuyển tập, báo chí



Chòng chành


Chòng chành tôi đứng chòng chành
Ngả nghiêng ngó bóng em thành bóng tôi
Ngẩn ngơ tôi đứng giữa trời
Quanh đi quẩn lại còn tôi với nàng.




Đẹp vô cùng


Chuyện ngày xưa giờ thành cổ tích
Số chúng mình chẳng được gần nhau
Từ Lâm Trường anh đi lên Vật Liệu
Những đêm dài vẫn nhớ như in.

Chẳng một lời trong những đêm thâu
Chỉ hai đứa mà sao khó nói
Hai trái tim vẫn còn đau nhói
Mấy chục năm rồi chẳng thể im.

Ông tơ bà nguyệt sao khéo hững hờ
Chẳng nối duyên mình để kết tóc xe tơ
Âu là có sự tại trời nên đen đủi
Duyên mặn nồng sao nỡ thờ ơ!

Chẳng phải không yêu mà sao lại thế
Cả hai trái tim vẫn cùng nhịp đập
Suốt mấy năm trời như bóng hình hòa nhập
Thế mà rồi chẳng được chung nhau cùng mẹ.

Tiếc nuối hoài thời còn trai trẻ
Tình nuột nà hai đứa biết thương nhau
Sớm tối chiều hôm vui đáo để
Súng trên vai hai đứa vẫn vào rừng.

Ngỡ như Thạch Sanh và công chúa
Tình ta đẹp tựa áng văn thơ
Hơn nữa thế chẳng đôi nào như rứa
Trách muôn lần bà nguyệt với ông tơ.


Em về có lạc lối này


Quên chưa cái lối đi về
Ý Yên, Nam Định có mê, có thèm?
Ngỡ ngàng như lạ, như quen 
Một đêm ngủ suối tóc mềm vấn vương
Xa nhau những nhớ, cùng thương
Men kia vừa bén đã dường mộng say
Em về có lạc lối này
Anh đây hồn vía cả ngày ngẩn ngơ.




Sông Đà

Gửi em một khúc sông Đà
Cho em sáng mãi nuột nà hồn thơ
Dốc Cun anh vượt ngẩn ngơ
Đôi bờ em đứng nối tơ duyên trời
Tình thơ nhuốm sắc tình đời
Hai ta xích lại để vơi nỗi buồn
Chân trời tím ngắt hoàng hôn
Trong mầu tím ấy nụ hôn nồng nàn
Sông Đà mở hội hoa đăng
Em neo một chiếc thuyền trăng thơ đầy.




Về Thịnh Long

Về Thịnh Long trời vừa hửng nắng
Tháng ba ơi biển đẹp vô ngần
Ta cùng thơ ập òa chân sóng
Sóng níu tình thơ nhuốm sắc xuân.
Nào tiếc thân tôi
Nhỡ về với gió cùng sương
Quản chi điều đó chỉ thương câu vần
Đi vào trong cõi phù vân
Chưa sao nhắm mắt - tiếc vần dở dang
Trời đầy tôi phải nhỡ nhàng
Câu thơ chưa trọn lời vàng hỡi ơi!
Tôi “đi” nào tiếc thân tôi
Thương cho câu lục “sống” đời mồ côi!




Dì tôi


Dì tôi chỉ có một người con
Dâng hiến con mình cho nước non
Dẫu có làm sao dì gắng chịu
Cốt sao giữ trọn tấm lòng son.




Vẫn tròn phận dâu


Xuân này tuổi chị tám mươi
Em, con, cháu, chắt gánh vui về nhà
Nhờ ơn phúc ấm mẹ cha
Ơn dâu cả giữ nếp nhà sáng trong.
Việc nhà uốn vẹo eo cong
Tuổi trăm chắt ước: “Cụ còn đẹp hơn”
Gian nan tự thuở gái son
Đến nay tám chục vẫn tròn phận dâu.

No comments:

Post a Comment