CÁI THỊ ÁNH
Nơi ở: Thị trấn Phù Cát, Bình Định
Có thơ in
trong nhiều tuyển tập
Ngẫm đời
Cuối trời
vạt nắng mong manh
Vẳng nghe
tiếng cuốc nhuốm nhành lệ hoa
Đâu đây vọng
tiếng gọi đò
Qua sông
mà chẳng kịp dò nông sâu
Nỗi buồn
chồng chất lòng đau
Gặp nhau
chi để mái đầu trắng phau
Còn gì cho
nữa thương đau !!!
Giờ đây hối
tiếc vàng thau cũng thừa
Đong đưa
cánh mộng gió đùa
Lẩn trong
chiều tím ai vừa mới đây
Để rồi như
khói như mây
Vo tròn kỷ
niệm bủa vây ngẫm đời.
Buồn
Vác buồn
lên chất đỉnh sầu
Giật mình
mới biết mái đầu điểm sương
Bôn ba trước
những dặm trường
Rong rêu
phủ kín dấu đường ta đi
Để rồi
nhìn cánh chim di...
Nắng mưa bạc
phếch còn ghi dấu hài
Sầu đông ướt
đẫm đôi vai
Tiếng ai
còn vọng khóm lài hôm nao
Đường xưa
lối cũ đâu nào?
Một thời e
ấp má đào nguyên trinh
Dấu xưa
tìm lại chính mình
Để rồi năm
tháng vô tình trôi xa...
Chút riêng gửi lại
Đêm về
nhìn ngọn đèn chong
Mà thương
ta kiếp thân còng khác chi
Hoa niên
nào đã biết gì
Âu là
duyên nợ lúc khi xuân thời.
Trải qua
thời cuộc đổi đời
Việc làm
đánh mất chơi vơi tháng ngày
Nuôi con
trong cảnh trắng tay
Chạy ăn từng
bữa đắng cay trăm phần
Lỡ thời,
đày đọa tấm thân
Sống không
còn thiết... Lìa trần cho yên
Quan Âm cảm
ứng khuyên liền
Ngày mai
trời sang căn duyên đãi đằng
Vượt bao
thử thách khó khăn
Phi thương
bất phú một đằng noi theo
Quản chi lội
suối trèo đèo
Dần dà qua
bớt gieo neo đôi phần
Tháng năm
góp nhặt tảo tần
Tiện tằn
dành dụm có phần đỡ ra
Hộ sinh
làm thuốc gần xa
Làng trên
xóm dưới gọi là mát tay
Quãng đời
cực khổ qua ngày
Giờ đây ổn
định mừng thay trong lòng
Rảnh tay đọc
viết vài dòng
Giao lưu
bè bạn nối vòng tay thơ
Ngày kia
khuất núi lòng mơ
Còn vài
quyển sách gọi thơ đấy mà
Chút riêng
gửi lại làm quà.
Còn mãi
Mưa phùn,
gió bấc sầu đông
Gieo chi
giá buốt cõi lòng em đây!
Lũ về sông
nước tràn đầy
Côn trùng
trổi nhạc đêm dài buồn tênh.
Phận mỏng
nặng gánh gia đình
Ốm đau tủi
cực một mình bơ vơ
Xuân xanh
cho đến bây giờ
Thân cò lặn
lội ai ngờ vì đâu?
Mắt buồn
trăn trở đêm thâu
Nỗi niềm
khao khát một câu.... Phía người
Trải lòng
trang giấy im hơi
Mà nghe
mưa khóc một đời đa đoan
Tứ thơ nức
nở mãi còn!...
Lời tâm sự
Thuở xưa
cha mẹ yêu nhau
Nên duyên
chồng vợ dãi dầu tóc xanh
Rời xa quê
ngoại Quy Thành
Nhập giang
tuỳ khúc héo vành môi tươi
Bôn ba giữa
chốn chợ đời
Cơm chan
nước mắt đời vơi, vơi đầy
Thân cò lặn
lội đêm ngày
Xiết bao tủi
cực cũng đầy sang trang
Sự nghiệp
quá đỗi gian nan
Nhiều đêm
thức trắng lệ tràn thấm chăn
Cuộc đời
nghềnh thác khó khăn
Mồ hôi nhỏ
giọt san bằng lối đi
Mong
con khôn lớn khắc ghi
Nghĩa,
nhân, chân, thiện chẳng khi nào dời
Chữ
tâm trên hết con ơi!
Là
lời mẹ dạy muôn đời chớ quên
Thương
yêu đùm bọc dưới trên
Gia
đình hạnh phúc ấm êm chan hoà
Đôi
lời tâm sự thiết tha
Dâu
hiền rể thảo luôn là con chung
Mẹ
mong con khắc ghi lòng.
Nuối tiếc
Mấy chục
xuân qua ruổi dặm ngàn
Giật mình
xem lại mảnh dung nhan
Tháng năm
sương tuyết pha màu tóc
Khóe mắt
chân chim đã điểm hàng
Vóc ngọc
hanh hao cùng tuổi tác
Khuôn
trăng vàng võ với thời gian
Bâng
khuâng nuối tiếc thời hoa mộng
Đoạn kết
chưa tròn lệ thấm trang.
No comments:
Post a Comment