Monday, April 15, 2013

PHẠM BÁ - Chiều thu; Tình thương bay mất; Bệnh tương tư; Gửi chút thương; Phụ phàng; Bức thư tình; Luyến tiếc người làng quê;

 PHẠM BÁQuê quán:
Điện Bàn, Quảng Nam
Trú quán:
Hội An, Quảng Nam
Điện thoại: 01669912600
Bộ đội nghỉ hưu

Tác phẩm đã xuất bản:
Tập thơ: Tiếng ru xưa, NXB Đà Nẵng

Có thơ đăng tải trong
nhiều tuyển tập, báo chí





   Chiều thu
Ta về
       nắng hạ về theo
Lãng quên bao tiếng
 ve kêu bên đường
Lần theo dấu vết
người thương
Người thương
đâu thấy
 lại vương lá vàng
Đêm nằm
 giấc mộng mơ màng
Nắm tay
nhẹ bước
bên nàng chiều thu.




Tình thương bay mất

Trải qua một trận bão giông
Nụ cười rơi mất, hồn không ra hồn
Gió lay rụng cả nụ hôn
Rơi vào cõi mộng, nên lòng ta say.

Giật mình tỉnh giấc mới hay
Tình thương bay mất, lòng đau đớn lòng
Thương đi có nhớ mình không...?
Để ta ở lại cuồng phong cuộc đời.

Thương đi bỏ lại buồn ơi...!
Ngày đêm nỗi nhớ, lệ rơi giọt sầu
Nụ hôn em ở nơi đâu
Về đây chiêm ngưỡng nỗi sầu anh tan.




     

 Bệnh tương tư

Đầu nguồn lại nhớ cuối sông
Ngày đêm tôi nhớ tôi mong một người
Nhớ đôi mắt biếc, nụ cười
Nhớ làn tóc đẹp của người tôi yêu.

Sông kia mãi chảy một chiều
Theo dòng thời cuộc bao điều đắng cay
Qua đêm rồi lại đến ngày
Xuân xanh mãi đến thu bay lá vàng.

Phải chăng cách trở đò giang
Trông hoài chẳng thấy nàng sang với mình
Nghe tin nàng đã phụ tình
Nên tôi mắc phải bệnh tình tương tư.




   

Gửi chút thương

Đi đâu chỉ có một mình
Dừng chân anh hỏi,
            chuyện tình tương lai
Thương yêu em đã gửi ai?
Cho anh nhẹ bước,
               sánh vai bên nàng.

Đi đâu mà vội mà vàng
Chớ nên hấp tấp,
              mà quàng tơ vương
Lại đây anh gửi chút thương
Lên môi hồng thắm,
                cô nương yêu kiều.










      Phụ phàng

Yêu ai? Quên lãng rứa em ơi
Anh gửi bao thư chẳng trả lời
Ngày ấy anh đi, em hẹn ước
Tình duyên mãi... đợi chẳng hề vơi.

Nhớ bữa tiễn chân anh dặn dò
Tình ta anh giữ chớ buồn lo
Đổi trao thư tín luôn em nhé
Đừng để phôi pha bến lỡ đò.

Tin đến chao ôi đau nhói lòng
Duyên tình sao...? Lắm nỗi long đong
Phụ phàng chi em ơi, em hỡi
Nỡ bỏ tình anh đi lấy chồng.






    Bức thư tình

Bâng khuâng không rõ ngày qua
Ai đưa thư ngỏ, mà ta chưa tường
Em đọc toàn chuyện yêu đương
Bỗng dưng mặt đỏ bât thường ai yêu.

Phải chăng em biết yêu ư?
Sao chưa rõ mặt, viết thư gửi mình
Ai ơi...! Có phải thật tình
Hay là trêu chọc, lòng mình vấn vương.




Luyến tiếc người làng quê

Thôi anh buông gánh em ra
Để em đi chợ, kẻo mà chợ tan
Nhớ thời ngồi học cùng bàn
Hai ta chung xóm, chung làng xa đâu.

Cớ sao ta chẳng yêu nhau
Để em phải mặc áo nâu quê người
Theo chồng lòng chẳng vui tươi
Năm thì mười hoạ, gặp người bạn quê.

Phận em lận đận buồn ghê
Mong được làm vợ,
                          người quê xóm mình
Thế mà anh cứ lặng thinh
Anh ơi! Sao mãi, vô tình làm ngơ.

Để em đêm mộng ngày mơ
Buồn vui lẫn lộn, thẩn thơ lòng mình
Tình ơi! Dang dở là tình
Gánh về bán lại, chợ tình kẻo trưa.

No comments:

Post a Comment