HOÀI ANH
Tên thật: TRẦN HỒNG ĐỨC
Nơi sinh: Đức Phổ, Quảng Ngãi
Nơi ở: TP.Nha Trang, Khánh Hòa
Nghề: Nhà giáo, nhà báo
Công tác đã qua:
Trung đoàn 25, Sư đoàn 330
Trường ĐHSP I Hà Nội
Trường Hành chính T.W
Đài Phát thanh Giải phóng, Quảng Nam, Đà Nẵng
Lục bát cho mình
Bóng chiều ai nỡ xô nghiêng
Mà mây vần vũ một triền Hoàng Ngưu
Muốn tìm về bến vô ưu
Dòng sông thuở ấy còn lưu lại gì
Giọt buồn đọng ở bờ mi
Giọt vui của thuở đương thì đã xa
Thời gian vùn vụt trôi qua
Tháng năm sấp ngửa bôn ba đường trần
Khổ đau nếm trải bao lần
Những được mất chẳng cân phân so bì
Lặng thầm một chút tình si
Nửa vòng thế kỷ khắc ghi không mờ
Chập chờn nghiệp bút duyên thơ
Chẳng đi đến bến bờ cuộc chơi
Tri âm còn được mấy người
Sẻ chia cay đắng ngọt bùi cùng ta!
Sức xuân
Lũ lụt qua rồi Tuy Phước ơi
Bình minh vừa rạng vạn Gò Bồi
Cội mai bật gốc vươn cánh biếc
Bao nụ xuân vàng chúm chím môi.
Tứ tuyệt
Tứ tuyệt đêm nay tứ tuyệt quỳnh
Môi mềm run nhẹ nhả hương trinh
Mảnh mai trong nắng hồn tinh khiết
Gom cả ba canh để trọn tình.
Đón chờ xuân
Em hư ảo nhưng xuân là có thật
Hoàng mai hoa hương lan tỏa bên thềm
Thân gầy guộc qua bao mùa bão lũ
Vẫn đơm mầm hé nụ đón chờ xuân.
Giọt buồn
Trời rất nặng, lòng anh càng trĩu nặng
Mưa vẫn rơi, gió vẫn cứ thét gào
Anh uống cạn giọt buồn thương cay đắng
Trộn tình đầu vào tình cuối để yêu nhau.
Trăng
Trong tận cùng khổ đau
Em vẫn mỉm miệng cười
Lúc ngỡ như đang vui
Em âm thầm rơi lệ
Giữa cuộc đời dâu bể
Em là vầng trăng thơ
Mây dù toan che khuất
Trăng ngàn năm không mờ.
No comments:
Post a Comment