Sunday, April 14, 2013

LÊ HOÀNG ANH - Mắt lá; Chiều màu nâu; Ly trăng; Đống lửa đêm; Mong manh ơi!; Những hạt nắng kim cương


LÊ HOÀNG ANH
Cử nhân văn học
Hội viên: 
Hội Nhà văn VN
Hội Nhà văn TP.HCM
Hội Khoa học lịch sử TP.HCM
Tác phẩm đã xuất bản:
Tập thơ:
Những bài ca về biển, NXB Hội Nhà văn
Ký ức xanh, NXB Văn học
Hoa lưu ly, NXB Văn nghệ TP.HCM
Gió xanh, NXB Thanh niên
Lời yêu trong lá, NXB Thanh niên
Phê bình và Khảo cứu:
Trò chuyện với văn nghệ sĩ, NXB Thanh niên
Nhà thơ qua thơ, NXB Lao động
Tặng thưởng:
Kỷ niệm chương Vì sự nghiệp văn học
Giải khuyến khích thơ hay về biển (báo Vũng Tàu, 1991)



Mắt lá

Những mắt lá xanh
đang nhìn ta rất sâu và rất thật
cái nhìn thẳng chưa bao giờ chớp mắt
những tia trầm ngâm xanh đến trọn đời.

Những tia xanh tích lũy ánh mặt trời
cứ hỏi ta bằng cái nhìn nguyên thủy
mà ta hỡi có bao giờ kiêu hãnh
đáy mắt mình rọi lại ánh hào quang.

Những mắt lá hồng hoang của suối ngàn
mang hương biển mặn mòi trong khao khát
quyện thành trái, thành hoa trên gió cát
vẫn âm thầm nhìn vào nắng chan chan.

Những mắt xanh biết nói
hay là anh thổ lộ nỗi ưu tư
như tia nắng giấu trong mình ngũ sắc
chỉ màu xanh để nói với cuộc đời.

Xin cảm ơn những mắt lá ngời ngời
cho ta biết tin yêu và mơ ước
cho ta biết cội nguồn trong trẻo nhất
là mặt trời bật sáng lúc ngày lên.


Chiều màu nâu

Chiều
Sắc cỏ vàng
Lạnh sương mái rạ
Không khí nâu
Hiu gió.

Cây rơm óng ả
Xe ngựa đầy hoa cúc
Đường làng nâu sẫm bóng tre già
Đan khói chiều
Không gian cổ tích.

Nghe rất trầm một tiếng vọng xa
Dư âm thuở ấu thơ mang màu hoa mua sườn đồi
Hoa sim tím soi mình bên nước.

Mắt nâu như phù sa
Thuyền nhỏ cũng nâu chòng chành nỗi nhớ
Mắt nâu còn ở đâu
Tôi đang bước đi trong tiếng ve sầu.

Ôi màu nâu phù sa
Xanh mướt cỏ đồng, xanh mướt ngô non
Có còn chăng? phù sa trong giấc chiêm bao thủa nhỏ
Người đã cùng tôi trên chiếc xe ngựa leng keng
Giắt đầy hoa, đường làng nâu như trải lụa
Không gian cũng thẫm nâu
mà sao không thể… bao giờ.


Ly trăng

Nửa khuya đã sắp qua rồi
ngoài sân cái gì cũng lạnh
Giàn thiên lý trước hiên nhà
ngạt ngào thơm rụng đầy hoa.

Ơ kìa, trên chiếc bàn nhỏ
Ly pha lê quên lúc nào
Trăng nằm thu mình trong đó
Một cánh thiên lý buồn so.

Trăng như viên sỏi lung linh
Còn cánh hoa như thuyền nhỏ
Bao lá rì rầm quanh đó
Hỏi thầm vào chiếc ly con:
- Phải nhánh Đường thi mông lung
Rớt về một miền xa vắng
Có vầng trăng đáy nước sáng
Có thuyền neo đợi buồn hiu?

Ơi hạt trăng trong đáy ly
Đăm đăm đợi cánh thuyền nhỏ
Ơi vầng trăng giữa trời khuya
Theo ta về miền sóng vỗ.


Đống lửa đêm

Đống lá khô cháy bùng lên
soi rõ những gốc cây
soi nhập nhoạng những mặt người
đi qua đây trong đêm.
Trời không lạnh
vẫn có mấy người tủm tỉm cười đến gần
xòe bàn tay hơ lửa
có người thong dong châm điếu thuốc rồi đi.

Đống lửa tàn dần
bọn trẻ con lấy que chọc tóe lên
những chớp lửa cầu vồng
chúng ngạc nhiên reo hò thích thú
nhưng cũng có người thản nhiên
khi đi qua
đạp lên đống lửa tàn
ngoái lại cười
họ tỏ ý khoe gót chân mình
dày dạn gió sương.



Mong manh ơi!

Tất cả đều mong manh như thế sao?
Tơ nhện vương trên cánh chuồn rất mỏng
Mây trắng se dài như sợi khói
Bọt sóng tan biến giữa hư không.

Tất cả đều mong manh như thế sao?
Lá lúa uốn cong hình lưỡi hái
Câu nói tình yêu vụng dại
Vẫn dễ dàng tan biến giữa hư vô.

Ta mong gì hơn những vẻ đẹp mong manh
Ừ một chút vàng hoe của nắng
Một chút gió hiu hiu trong thầm lặng
Và thời gian hiện hữu vẫn vô hình.

Ta mong gì hơn những vẻ đẹp mong manh
Sợi tóc nhỏ mà vững bền kì lạ
Cánh hoa thơm dịu dàng như lụa
Sợi tơ tằm vàng óng giữa ban mai.

Mà đắng cay ơi cũng mỏng đi
Tan với thời gian
Cho ta tìm hạnh phúc.



Những hạt nắng kim cương

Bất ngờ trên trang sách có những hạt nắng chỉ bé bằng hạt thóc, rất dễ thương đang tỏa hương - mà hương là những sắc cầu vồng.
Những câu thơ còn giấu quặng trong lòng - được bất ngờ tia nắng tới rắc hoa -  thơ tỏa lan ánh sáng chan hòa - mà trang sách thành chiếc lá sen non, đang nghiêng nghiêng hứng những hạt nắng tròn - nắng thơ, hóa hạt nắng kim cương.
Những hạt thơ - những hạt nắng kim cương, mang những sắc cầu vồng, không chỉ sinh ra từ lăng kính tình yêu - mà còn tách ra từ ánh sáng xiêu xiêu buổi xế chiều - đang cháy lên lời chào khát vọng.
Buổi xế chiều thấm đẫm thương yêu - nỗi vui buồn kết tinh thành hạt nắng - những hạt nắng kim cương tỏa sáng, đang hóa thân thành các vì sao, phía chân trời hư ảo, mặt trời đang chới với nao nao…


Vi vu – áo xanh thu
Con đường đầy lá thu rơi
Tà áo xanh đang vẫy
Trong tay cô gái hai đóa hoa thầm lặng
Cẩm tú cầu tím nhạt tinh khôi

Hương thoảng bay giục bước chân tôi
Có hai con ong vòng vèo phía trước
Rồi một con trên cánh hoa nhảy nhót
Còn một con ở giữa hoa và tôi

Cánh ong nhỏ bay giữa đôi nơi
Nghe vi vu gió lời tình tự
Muốn hỏi tôi còn đi bao lâu chứ
Đi theo hoa cẩm tú hay theo lá vàng thu?

Mặt trời chiều lúng liếng
Quanh tôi màu xanh đung đưa
Con ong trên hoa đang vừa nhảy vừa hát
Giọt thu nào thành mật của đợi mong?

Tôi bỗng ước mình là giọt mưa
Chui vào hoa để cùng ong ca hát
Bay theo gió để cất lời dào dạt
Tà áo xanh ơi!... Tà áo xanh.



No comments:

Post a Comment